Em hãy tưởng tượng mười năm sau em trở lại thăm trường về thăm trường

Thời gian lặng lờ trôi như dòng sông ra biển cả chẳng chịu ngoái đầu lại bao giờ. Những bộn bề, hối hả của cuộc sống khiến ta như đang thờ ơ với những gì gọi là kỉ niệm. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có dịp về thăm trường cũ – ngôi trường THCS Cầu Giấy – nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, cho tôi đôi cánh để bay tới chân trời tri thức.

Vậy là đã mười năm kể từ khi tôi rời xa mái trường cấp hai để bước vào một môi trường học tập mới. Những năm tháng du học ở nước ngoài không khiến tôi quên đi kỉ niệm đẹp với thầy cô, bạn bè dưới mái trường xưa. Ngày nhận tấm bằng tốt nghiệp Đại học Harvard cũng là ngày tôi trở lại quê hương nuôi ước mong dùng tài trí của mình để dựng xây đất nước.

Tôi để tâm hồn mình thư thái sau những ngày tháng học hành vất vả. Với chiếc xe đạp cũ đã đi cùng tôi trong suốt những năm tháng học tập tại quê nhà, tôi đạp xe lang thang trên những con phố cổ, thả hồn theo những kỉ niệm tuổi học trò. Chao ôi là nhớ! Tôi thấy nhớ năm học lớp 6 của mình thật nhiều, tôi đưa bánh xe lăn trên con đường tới trường quen thuộc, về thăm lại trường xưa – nơi ghi dấu trong tôi nhiều kỉ niệm chưa thể phai mờ theo năm tháng.

 

docx 3 trang cucpham 02/08/2022 600
Bạn đang xem tài liệu "Em hãy tưởng tượng mười năm sau em trở lại thăm trường về thăm trường", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Em hãy tưởng tượng mười năm sau em trở lại thăm trường về thăm trường

Em hãy tưởng tượng mười năm sau em trở lại thăm trường về thăm trường
Em hãy tưởng tượng mười năm sau em trở lại thăm trường về thăm trường.
Bài làm
Thời gian lặng lờ trôi như dòng sông ra biển cả chẳng chịu ngoái đầu lại bao giờ. Những bộn bề, hối hả của cuộc sống khiến ta như đang thờ ơ với những gì gọi là kỉ niệm. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có dịp về thăm trường cũ – ngôi trường THCS Cầu Giấy – nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, cho tôi đôi cánh để bay tới chân trời tri thức.
Vậy là đã mười năm kể từ khi tôi rời xa mái trường cấp hai để bước vào một môi trường học tập mới. Những năm tháng du học ở nước ngoài không khiến tôi quên đi kỉ niệm đẹp với thầy cô, bạn bè dưới mái trường xưa. Ngày nhận tấm bằng tốt nghiệp Đại học Harvard cũng là ngày tôi trở lại quê hương nuôi ước mong dùng tài trí của mình để dựng xây đất nước. 
Tôi để tâm hồn mình thư thái sau những ngày tháng học hành vất vả. Với chiếc xe đạp cũ đã đi cùng tôi trong suốt những năm tháng học tập tại quê nhà, tôi đạp xe lang thang trên những con phố cổ, thả hồn theo những kỉ niệm tuổi học trò. Chao ôi là nhớ! Tôi thấy nhớ năm học lớp 6 của mình thật nhiều, tôi đưa bánh xe lăn trên con đường tới trường quen thuộc, về thăm lại trường xưa – nơi ghi dấu trong tôi nhiều kỉ niệm chưa thể phai mờ theo năm tháng.
Con đường vào trường tôi đã quen đi lại nhiều lần nhưng giờ đây nó trở nên lạ quá, những quán nước khi xưa không còn nữa mà chỉ là hai hàng cây tỏa bóng mát rượi. Cổng trường bây giờ cao và rộng quá, hai khung cửa sắt được điều khiển bằng điện tử đóng mở nhẹ nhàng đâu còn cái cánh cửa tuột bản lề, một đầu nghiêng chạm đất mở ra đóng vào quẹt thành hình bán nguyệt dưới đất. Hàng rào bằng lưới B40 khi xưa giờ đã là bức tường quét vôi trắng xóa. Lòng tôi bỗng trở nên xao xuyến đến kì lạ. Cảnh cổng đóng kín, có lẽ để đề phòng đám học sinh quậy phá và nhỡ đâu có kẻ xấu đột nhập. Tôi xin phép chú bảo vệ cho mình được vào trường nhưng không nhận được sự đồng ý của chú vì tôi là người lạ. Thật may mắn, ngay lúc ấy, có một chàng trai trẻ tuổi có lẽ là giáo viên của trường tới. Anh ấy nhìn tôi hồi lâu như đã quen nhau từ trước. Tôi chưa kịp định hình thì anh ấy đã tay bắt mặt mừng: - Chào! Có nhận ra tớ không đấy? Tớ là Tùng, học cùng cậu khi xưa đây. Cậu là Kỳ phải không? Trông cậu không khác xưa là mấy nên tớ nhận ra cậu ngay. 
À, thì ra đó là cậu bạn học chung lớp với tôi, tôi quen cậu ấy vào ngày đầu tiên của năm học lớp 6, cậu ấy là thành viên của 6A4 đây mà. Như vậy là cậu ấy đã trở thành giáo viên theo đúng ước mơ của mình, thật đáng mừng cho cậu ấy. 
Chúng tôi nói chuyện với nhau thật nhiều, biết bao kỉ niệm hồi chung lớp chung trường được ôn lại hết. Tùng dẫn tôi đi thăm từng dãy phòng, biết bao sự đổi thay đang hiện ra trước mắt. Nhiều dãy nhà cao tầng đã được xây mới, giáo viên và học sinh di chuyển chủ yếu bằng thang máy thay cho các dãy nhà ba tầng khi xưa mà mỗi lần lên xuống thì cả thầy và trò đều bở hơi tai và thở hổn hển. Các phòng học cũng được trang bị nhiều tiện nghi hơn, giờ học sẽ trở nên hiệu quả hơn rất nhiều với hệ thống máy chiếu và hình ảnh 4D sắc nét. Các bạn học sinh giờ đây chắc sẽ không còn cảm giác nóng nực của mùa hè và lạnh cóng của mùa đông khi ngồi tại phòng nữa vì tất cả hệ thống quạt máy đã được thay thế bởi điều hòa nhiệt độ. Phòng thực hành được trang bị toàn những máy tính hiện đại màn hình phẳng, cả thảy hơn bốn mươi chiếc. Chẳng phải hai người một máy như ngày nào nữa. Còn thư viện thì được mở rộng với lượng đầu sách lớn hơn khi xưa rất nhiều . Sân bóng và bể bơi của trường cũng được “hiện đại hóa” nhiều hơn trước. Bể rộng hơn rất nhiều, nước bể lúc nào xanh màu xanh ngọc bích, không phảng một chút bụi. Sân bóng được cải tiến chẳng khác nào sân vận động Quốc gia, sân không chỉ phục vụ nhu cầu vui chơi học tập của học sinh trong trường mà còn là sân thi đấu cho các phong trào thể thao do quận tổ chức .
Tùng dẫn tôi lên phòng hiệu bộ, tôi gặp lại cô Lan – cô giáo chủ nhiệm của tôi hồi lớp 6. Cô đã già đi nhiều, năm tháng đã phủ lên mái tóc cô những sợi bạc và trên da cô những vết chân chim. Duy chỉ có giọng nói ấm áp và nụ cười hiền hậu của cô là không thay đổi. Tôi lấy làm xúc động vì cô vẫn còn nhận ra tôi:
Kỳ đó hả? Lớn nhanh đó nhỉ? Còn nhận ra cô chứ?
Cô Lan của chúng em, làm sao em có thể quên được cô chứ ạ.
Hai cô trò chúng tôi nói chuyện khá nhiều, toàn chuyện khi xưa, những năm tháng tôi được cô dìu dắt. Tôi được biết đội ngũ giáo viên của trường cũng có sự thay đổi nhiều, thầy Hiệu trưởng mới đã lên thay, nhiều giáo viên của trường đã về hưu và cũng có nhiều giáo viên trẻ về nhận công tác là học sinh cũ của trường.
Về thăm trường cũ, tôi thấy thật tự hào về mái trường thân yêu ấy, nơi đã chắp cho chúng tôi đôi cánh để bay cao, bay xa , bay đến mọi miền Tổ Quốc, bay trong vũ trụ bao la. Dù có đi đâu hay về đâu tôi vẫn mãi nơi này, nơi có biết bao bạn bè thân thương, có bao thầy cô sớm hôm chăm sóc, trang bị tri thức mỗi ngày để chúng tôi thành đạt như hôm nay.

File đính kèm:

  • docxem_hay_tuong_tuong_muoi_nam_sau_em_tro_lai_tham_truong_ve_th.docx