Bài tập Tiếng Việt Lớp 9 - Tự sự

Đề: 1: Kể chuyện về lòng hiếu thảo

VD:

1.Chăm sóc khi bố, mẹ ốm hoặc bị tai nạn

2.Yêu thương, giúp đỡ bố mẹ trong công việc nhà khi thấy bố mẹ làm việc vất vả.

3. Chăm sóc em bị ốm hoặc còn nhỏ (ông bà bị ốm hoặc già yếu) khi bố mẹ vắng nhà hoặc bố mẹ phải làm công việc mưu sinh vất vả

4. Tình yêu thương, tưởng nhớ, lòng biết ơn bố, mẹ dù bố mẹ phải đi làm xa hoặc không còn được ở bên mình nữa

Em chứng kiến:

 1.Đưa tay bóc tờ lịch, ngày ngày 8 tháng 3 hiện ra rõ ràng trước mắt khiến tôi chợt nhớ đến một câu chuyện xúc động về lòng hiếu thảo. Câu chuyện ấy đến nay vẫn để lại trong lòng tôi những cảm xúc khó quên.

 Câu chuyện xúc động ấy được mang tên là “Bông hồng tặng mẹ”. Đó là một câu chuyện ấm áp tình mẫu tử thiêng liêng làm thức tỉnh bao tâm hồn những con người còn mãi ngủ mê trong sự ích kỷ mà quên đi những giá trị tinh thần đích thực quý báu nhất đang hiện diện giữa cuộc đời. Đó chính là tình yêu thương gia đình, tình mẫu tử thiêng liêng cao quý, là long biết ơn đối với người đã sinh thành dưỡng dục, nuôi mình khôn lớn.

 Chuyện kể rằng có một anh thanh niên rất thành đạt trong công việc. Anh công tác xa nhà. Vào ngày 8 tháng 3 anh định mua một bó hoa hồng gửi qua bưu điện nhờ dịch vụ điện hoa đem đến tặng cho mẹ của mình. Sau khi hoàn thành giao dịch, anh bước ra khỏi bưu điện với một tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, anh gặp một cô bé đang ngồi khóc. Khi anh hỏi cô bé vì sao em khóc, cô bé đã trả lời anh trong dòng nước mắt lã chã:

 -Anh ơi, nhân ngày 8 tháng 3 em muốn mua tặng cho mẹ một bông hoa hồng nhưng em lại không có tiền.

Thanh niên vui vẻ mua một bó hoa cho cô bé để cô có quà tặng mẹ. Khi anh hỏi của bé nhà em ở đâu để anh chở về giúp thì cô bé đã ấp úng không trả lời anh. Sau khi nhìn ánh mắt khích lệ tỏ vẻ muốn giúp đỡ của anh, cô bé đã đồng ý để anh đưa về. Sau một đoạn đường vòng vèo qua những ngã tư ngã ba rồi đến những đồng cỏ xanh ngắt, điểm đến cuối cùng của chiếc xe là một nghĩa trang. Anh thanh niên bàng hoàng, sửng sờ và thấy lòng rưng rưng xúc động khi cô bé đưa tay chỉ nấm mồ xanh cỏ trước mặt và nói đó là nhà của mẹ em em.

Cô bé xuống xe cẩn thận ôm bó hoa hồng kính cẩn đặt trước mộ của mẹ và cúi đầu lạy, nước mắt viền quanh mi. Em thầm thì “Mẹ ơi, mẹ hãy yên nghỉ, con gái vẫn luôn nhớ đến mẹ, yêu mẹ!” Nhìn đôi bờ vai nhỏ bé của cô run run, anh thanh niên vừa xúc động vừa thấy lòng ray rứt. Nhìn ngày tháng ghi trên tấm bia, anh biết tuy mẹ của cô bé đã mất rất lâu rồi nhưng có lẽ hình ảnh của người mẹ đó vẫn luôn hiện diện thường trực trong trái tim của cô bé. Chỉ có những những người có tình yêu thương thật sự, có chiều sâu trong tâm hồn mới có thể khắc ghi bóng hình của những người thân yêu đã mất ở trong tim. Chứng kiến câu chuyện xúc động về một tình mẫu tử thật thiêng liêng và sâu nặng, anh thanh niên cảm thấy lòng mình nặng trĩu một nỗi ray rứt hổ thẹn. Mẹ của bé mất đã lâu, vậy mà em vẫn luôn dành cho mẹ một tình yêu thương tha thiết, một tình cảm dạt dào. Anh chợt nghĩ đến người mẹ hiền hậu, nhân từ của mình. Mẹ anh đã hết lòng yêu thương, chăm lo cho anh. Mẹ lúc nào cũng nghĩ đến anh, yêu thương anh mà chưa từng đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Mẹ của anh vẫn còn đó, vẫn ngày đêm trông ngóng bóng anh trở về thăm bà dù chỉ một lần. Vậy mà anh đã quên đi điều đó, anh viện cớ đường xa, anh viện cớ công việc bận rộn nên đã không về thăm mẹ mặc cho bà trông đợi mỏi mòn. Anh thấy mình có lỗi với mẹ biết bao. Câu chuyện về tình yêu thương tha thiết một cô bé dành cho mẹ đã thức tỉnh tâm hồn anh, khơi dậy trong lòng anh tình yêu sâu nặng dành cho người mẹ thân yêu của mình.

 

docx 24 trang cucpham 01/08/2022 3520
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Bài tập Tiếng Việt Lớp 9 - Tự sự", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Bài tập Tiếng Việt Lớp 9 - Tự sự

Bài tập Tiếng Việt Lớp 9 - Tự sự
 VĂN 9 TỰ SỰ
I.LƯU Ý:
1.
6 yếu tố của văn tự sự
-Nhân vật, địa điểm, thời gian, nguyên nhân, diễn biến, kết thúc
Mô hình bàn tay
-Setting: when, where (k gian, th gian nghệ thuật)
-Character: who? Nhân vật chính, nhân vật phụ (chọn ngôi kể)
-Problem : What went wrong? -Vấn đề? Có chuyện gì xảy ra?
Cần dựa vào đề bài.
-Events: Beginning, Middle, End 
(sự kiện: bắt đầu, giữa, kết thúc)
(Bổ sung: sự việc bắt đầu, sự việc phát triển, sự việc cao trào, sự việc kết thúc)
-Solution: How was the problem solved?
(Vấn đề giải quyết như thế nào?)
-Sử sụng kết hợp: kể+tả+bộc lộ cảm xúc
 Đưa yếu tố nghị luận vào văn tự sự
VD: 
-Bộc lộ cảm xúc: sử dụng các từ ngữ cảm thán: chao ôi, xiết bao, biết bao, biết chừng nào, biết bao nhiêu sử dụng câu hỏi tu từ
-Đưa yếu tố nghị luận:
VD: Lòng nhân ái: Tất cả rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, chỉ có tình yêu thương là còn mãi. Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao mẹ luôn nhắc nhở tôi phải luôn biết sống yêu thương nhân ái, quan tâm đến mọi người xung quanh và mẹ luôn nói “Cho đi là còn mãi”
2.Kết hợp: +đối thoại (hai nhân vật trò chuyện cùng nhau-dẫn trực tiếp)
VD: Lan hỏi tôi:
-Sao cậu đến lớp muộn thế?
Tôi trả lời:
-Tớ vừa chứng kiến một câu chuyện rất cảm động, một câu chuyện về lòng hiếu thảo và tớ phải giúp một cô bé đáng thương cậu ạ! Vì vậy mà tớ đã đến lớp muộn.
 +độc thoại nội tâm (nhân vật tự nói với chính mình, bày tỏ suy nghĩ, nhận xét, cảm nghĩ, nội tâm của mình như: thầm nghĩ, tự hỏi lòng mình, tự nhủ, tự hứa, tự nói với chính mình, tự dặn lòng.)
VD: Tôi thầm nghĩ cô bé đáng thương quá, mình cần giúp đỡ cho cô bé
3. Chú ý yêu cầu:
-Chứng kiến: Sử dụng ngôi kể thứ 3, kể lại câu chuyện 1 cách khách quan, có thể đưa bình luận, nhận xét, suy nghĩ về nhâ vật, sự việc, gọi nhân vật bằng tên.
-Tham gia vào câu chuyện: Sử dụng ngôi kể thứ nhất, mình là một nhân vật trong câu chuyện, kể lại sự việc mình từng trải qua, thể hiện cảm xúc chân thật của chính mình, người kể xưng “tôi”
4.Cách mở bài, kết bài:
a.Mở bài
-Mở bài bằng một âm thanh:
VD: Chiều nay, nghe cô Tư hàng hàng xóm cất tiếng hát ru con: “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa/Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương? em lại hình dung ra bóng dáng người mẹ dịu hiền của em. Mẹ em đó, người đã mang nặng đẻ đau, đã chịu bao vất vả để nuôi em khôn lớn. Và em chợt nhớ đến một kỉ niệm về mẹ, một kỉ niệm đã để lại trong em bao cảm xúc khó quên.
-Mở bài bằng một lời nói
VD: Mai ơi đi học không? Đó là câu nói quen thuộc của Hằng, người bạn thân của em. Ngày nào cô ấy cũng sang gọi em đi học. Và chúng em đã có những kỉ niệm tình bạn không thể nào quên.
4.Đề bài: 
(1) Kể chuyện về lòng hiếu thảo
(2) Kể chuyện về lòng nhân ái
(3) Kể về tình bạn
(4) Một kỉ niệm đáng nhớ
(5) Một lần mắc lỗi
II.Luyện tập:
Dàn ý chung:
1.Mở bài:
 -Giới thiệu khái quát về câu chuyện
 -Cảm nhận suy nghĩ của em về câu chuyện.
 2.Thân bài:
 -Sự việc bắt đầu: Câu chuyện xảy ra vào thời gian nào? Cảnh vật ra sao? Em đã làm gì? 
 Miêu tả cảnh vật và sự việc bộc lộ cảm xúc suy nghĩ của em?
 -Sự việc phát triển: Em đã nghe gì, thấy gì? Có sử dụng yếu tố miêu tả, bộc lộ cảm xúc. Kể diễn biến của sự việc mà em đã nhìn thấy? Nhìn thấy cảnh tượng ấy em có suy nghĩ gì và em đã làm gì?
 -Sự việc cao trào: Sự việc phát triển tiếp tục như thế nào? Đưa yếu tố biểu cảm miêu tả và bộc lộ nội tâm.
 -Sự việc kết thúc: Câu chuyện được giải quyết như thế nào? Kết quả ra sao? Suy nghĩ và cảm xúc của em về sự việc ấy?
 3.Kết bài: 
-Cảm nghĩ của em về câu chuyện
- Lời hứa, ước mong.
2.Bài tham khảo:
Đề: 1: Kể chuyện về lòng hiếu thảo
VD:
1.Chăm sóc khi bố, mẹ ốm hoặc bị tai nạn
2.Yêu thương, giúp đỡ bố mẹ trong công việc nhà khi thấy bố mẹ làm việc vất vả.
3. Chăm sóc em bị ốm hoặc còn nhỏ (ông bà bị ốm hoặc già yếu) khi bố mẹ vắng nhà hoặc bố mẹ phải làm công việc mưu sinh vất vả
4. Tình yêu thương, tưởng nhớ, lòng biết ơn bố, mẹ dù bố mẹ phải đi làm xa hoặc không còn được ở bên mình nữa
Em chứng kiến:
 1.Đưa tay bóc tờ lịch, ngày ngày 8 tháng 3 hiện ra rõ ràng trước mắt khiến tôi chợt nhớ đến một câu chuyện xúc động về lòng hiếu thảo. Câu chuyện ấy đến nay vẫn để lại trong lòng tôi những cảm xúc khó quên.
 Câu chuyện xúc động ấy được mang tên là “Bông hồng tặng mẹ”. Đó là một câu chuyện ấm áp tình mẫu tử thiêng liêng làm thức tỉnh bao tâm hồn những con người còn mãi ngủ mê trong sự ích kỷ mà quên đi những giá trị tinh thần đích thực quý báu nhất đang hiện diện giữa cuộc đời. Đó chính là tình yêu thương gia đình, tình mẫu tử thiêng liêng cao quý, là long biết ơn đối với người đã sinh thành dưỡng dục, nuôi mình khôn lớn.
 Chuyện kể rằng có một anh thanh niên rất thành đạt trong công việc. Anh công tác xa nhà. Vào ngày 8 tháng 3 anh định mua một bó hoa hồng gửi qua bưu điện nhờ dịch vụ điện hoa đem đến tặng cho mẹ của mình. Sau khi hoàn thành giao dịch, anh bước ra khỏi bưu điện với một tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, anh gặp một cô bé đang ngồi khóc. Khi anh hỏi cô bé vì sao em khóc, cô bé đã trả lời anh trong dòng nước mắt lã chã:
 -Anh ơi, nhân ngày 8 tháng 3 em muốn mua tặng cho mẹ một bông hoa hồng nhưng em lại không có tiền.
Thanh niên vui vẻ mua một bó hoa cho cô bé để cô có quà tặng mẹ. Khi anh hỏi của bé nhà em ở đâu để anh chở về giúp thì cô bé đã ấp úng không trả lời anh. Sau khi nhìn ánh mắt khích lệ tỏ vẻ muốn giúp đỡ của anh, cô bé đã đồng ý để anh đưa về. Sau một đoạn đường vòng vèo qua những ngã tư ngã ba rồi đến những đồng cỏ xanh ngắt, điểm đến cuối cùng của chiếc xe là một nghĩa trang. Anh thanh niên bàng hoàng, sửng sờ và thấy lòng rưng rưng xúc động khi cô bé đưa tay chỉ nấm mồ xanh cỏ trước mặt và nói đó là nhà của mẹ em em. 
Cô bé xuống xe cẩn thận ôm bó hoa hồng kính cẩn đặt trước mộ của mẹ và cúi đầu lạy, nước mắt viền quanh mi. Em thầm thì “Mẹ ơi, mẹ hãy yên nghỉ, con gái vẫn luôn nhớ đến mẹ, yêu mẹ!” Nhìn đôi bờ vai nhỏ bé của cô run run, anh thanh niên vừa xúc động vừa thấy lòng ray rứt. Nhìn ngày tháng ghi trên tấm bia, anh biết tuy mẹ của cô bé đã mất rất lâu rồi nhưng có lẽ hình ảnh của người mẹ đó vẫn luôn hiện diện thường trực trong trái tim của cô bé. Chỉ có những những người có tình yêu thương thật sự, có chiều sâu trong tâm hồn mới có thể khắc ghi bóng hình của những người thân yêu đã mất ở trong tim. Chứng kiến câu chuyện xúc động về một tình mẫu tử thật thiêng liêng và sâu nặng, anh thanh niên cảm thấy lòng mình nặng trĩu một nỗi ray rứt hổ thẹn. Mẹ của bé mất đã lâu, vậy mà em vẫn luôn dành cho mẹ một tình yêu thương tha thiết, một tình cảm dạt dào. Anh chợt nghĩ đến người mẹ hiền hậu, nhân từ của mình. Mẹ anh đã hết lòng yêu thương, chăm lo cho anh. Mẹ lúc nào cũng nghĩ đến anh, yêu thương anh mà chưa từng đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Mẹ của anh vẫn còn đó, vẫn ngày đêm trông ngóng bóng anh trở về thăm bà dù chỉ một lần. Vậy mà anh đã quên đi điều đó, anh viện cớ đường xa, anh viện cớ công việc bận rộn nên đã không về thăm mẹ mặc cho bà trông đợi mỏi mòn. Anh thấy mình có lỗi với mẹ biết bao. Câu chuyện về tình yêu thương tha thiết một cô bé dành cho mẹ đã thức tỉnh tâm hồn anh, khơi dậy trong lòng anh tình yêu sâu nặng dành cho người mẹ thân yêu của mình.
Sau khi đưa cô bé trở về nhà, anh trở lại bưu điện anh xin hủy bỏ giao dịch điện hoa. Anh nhận lại bó hoa hồng tươi thắm tức tốc chạy xe suốt hai tiếng đồng hồ để mang về tặng mẹ. Mẹ của anh đã hạnh phúc và xúc động vô cùng khi được con trai về thăm. Thật vậy, không có món quà hay bó hoa nào quý giá hơn việc chính bản thân ta thể hiện tình yêu thương với mẹ. Bởi với mẹ, ta chính là món quà lớn nhất, quý giá nhất mà mẹ ta luôn nâng niu, giữ gìn.
 Câu chuyện xúc động về lòng hiếu thảo đã để lại trong lòng tôi một dấu ấn khó phai mờ. Qua câu chuyện ấy tôi càng trân trọng hơn những gì đang có xung quanh đó là hạnh phúc gia đình, là tình mẫu tử thiêng liêng cao quý và bất diệt. Tôi thầm hứa với lòng sẽ yêu thương quý trọng và sẽ thể hiện tình cảm thấy với người mẹ thân yêu của mình.
 2. Trong lớp học của chúng em, bạn Tâm là người luôn nhận được sự yêu quý và giúp đỡ của các bạn trong lớp không chỉ vì bạn học giỏi mà bạn còn là một người con hiếu thảo với mẹ của mình.
 Hoàn cảnh của Tâm thuộc những bạn khó khăn nhất trong lớp, Tâm mồ côi bố từ khi bạn mới bốn tuổi, nghe bạn kể thì vì một tai nạn giao thông mà bố bạn mất, còn mẹ bạn thì may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần nhưng bây giờ vẫn còn để lại di chứng mỗi khi trái gió trở trời thì lại đau ốm.
Từ nhỏ gia đình nhỏ bé của Tâm đã thiếu vắng đi người trụ cột gia đình, còn Tâm đã thiếu vắng đi tình thương của bố, một mình mẹ vất vả nuôi Tâm khôn lớn và càng vất vả hơn khi Tâm đi học, chính vì vậy bạn ấy rất thương mẹ mình, Tâm luôn cố gắng học tập rất chăm chỉ và đạt nhiều thành tích học tập cao để mẹ vui lòng, năm học vừa rồi bạn đã giành giải Nhất huyện và giải Nhì của tỉnh trong kì thi chọn học sinh giỏi.
Mẹ Tâm bán rau ở một chợ gần nhà lấy tiền trang trải cho cả gia đình và nuôi Tâm ăn học, mỗi khi tan học là bạn về luôn chợ để giúp mẹ dọn hàng, những ngày được nghỉ học, bạn xin mẹ đi bán rau cùng để mẹ đỡ vất vả. Có những hôm mẹ bị ốm, bạn ấy phải dậy thật sớm nấu cháo cho mẹ rồi mới đi học, sau giờ học lại vội vã về để chăm sóc mẹ. Có một lần, bạn đã từng có ý định nghỉ học cho mẹ đỡ vất vả vì cứ mỗi lần đến kì nộp học phí là mẹ Tâm lại phải chạy vạy khắp nơi mới có tiền cho bạn ấy nộp.
Nhưng rồi với sự động viên của mẹ Tâm, của cô giáo và của cả lớp bạn ấy quyết định tiếp tục theo học để thực hiện ước mơ của mình là đỗ vào một trường đại học sau đó có một công việc ổn định để báo đáp công ơn của mẹ. Trong buổi sinh hoạt lớp, hôm đó vì mẹ ốm nên Tâm nghỉ học, cô giáo và các bạn học sinh trong lớp đã bí mật thành lập một quỹ riêng của lớp để giúp Tâm.
Mỗi tháng sẽ hỗ trợ bạn ấy một khoản tiền nhỏ để phụ giúp mẹ và phục vụ cho việc học, lần đó là lần đầu tiên cô giáo và bạn lớp trưởng đến nhà Tâm để trao số tiền hỗ trợ hàng tháng đó cho bạn và tiện thể thăm mẹ Tâm luôn, nhưng mẹ Tâm và bạn ấy kiên quyết từ chối vì bạn không muốn là gánh nặng cho cả lớp, nhưng cuối cùng cô giá ...  Mặt em đỏ cả lên vì xấu hổ, em giật bắn cả người và tưởng như tim mình ngừng đập. Nhưng rồi em đã nhanh trí nhét ngay quyển vở vào trong hộc bàn, chẳng may quyển vở rơi xuống. Mặc dù vẫn còn run lắm, trống ngực đánh thình thịnh nhưng em vội biện hộ, phủ nhận sai trái. Em nói: “Thưa cô, em lấy, cây thước mà tự nhiên quyển vở rơi ra đấy ạ!” Cô giáo nhìn em với ánh mắt thảng thốt như không tin vào sự thật. Có lẽ cô rất thất vọng vì em. Trong đôi mắt của cô giáo em thấy một dấu hỏi to tướng và một nỗi buồn tràn ngập. Cô không nói gì cả nhưng em thấy vẻ mặt cô buồn lắm. Tuy rất xấu hổ vì mình vừa làm chuyện sai trái lại còn phủ nhận, chối tội nhưng mọi chuyện đã lỡ nên em chỉ biết cúi đầu giấu đi sự xấu hổ. Cô giáo đi lên bàn giáo viên, giờ kiểm tra vẫn tiếp tục diễn ra như không có chuyện gì. Em thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng nghìn cân và thầm nghĩ: “May quá, thế là mình đã thoát nạn rồi!” Thế nhưng mọi việc không như em nghĩ. Cuối giờ kiểm tra, cô giáo gọi em đến phòng giáo viên để cô trao đổi một số việc. Nghe cô nói, em đã biết đó là việc gì rồi nên vô cùng lo lắng. Em lê từng bước chân nặng nề trong lòng thắc thỏm không yên giống như không còn một chút sức lực nào. Cô nhìn em, ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn, biểu lộ sự thất vọng. Lời cô nhẹ nhàng nhưng thật nghiêm khắc. Từng lời nói của cô như những mũi dao đâm vào tim em đau nhói. 
Sự việc kết thúc
Hôm đó em về nhà với tâm trạng nặng trĩu nỗi buồn chẳng thiết ăn uống. Sao mấy đêm suy nghĩ, em thấy lòng áy náy hối hận day dứt. Ánh mắt, giọng nói của cô cứ ẩn hiện trong giấc mơ của em. Em nhận ra mình đã mắc một lỗi lầm khó tha thứ. Em quyết định đến gặp và nhận lỗi với cô. Nhìn vẻ mặt người ngùng xấu hổ của em, cô nhẹ nhàng xoa đầu em và nói: “Ai cũng có lần mắc lỗi nhưng quan trọng là em phải biết nhìn ra lỗi lầm của mình để khắc phục và đừng bao giờ tái phạm nữa nhé!” Sau chuyện đáng nhớ ấy em đã rút ra cho mình một bài học về giá trị của lòng trung thực. Em hiểu rằng sự chuẩn bị chu đáo chính là yếu tố giúp ta thành công. Bởi nếu không chuẩn bị thì ta sẽ thất bại cho dù đó chỉ là một việc nhỏ như làm một bài kiểm tra. Đây sẽ luôn là bài học quý của em.
3.KB:
c1
 Lời nói dịu dàng ánh mắt khích lệ, tấm lòng vị tha của cô giáo đã thức tỉnh em. Từ đó, em tự hứa với lòng sẽ cố gắng học tập để không phải mắc sai lầm một lần nào nữa.Lần mắc lỗi ấy đã trở thành một kỉ niệm em không thể nào quên trong quãng đời học sinh của mình.
c2
 Dù bây giờ em không còn học với cô nữa nhưng tấm lòng vị tha trái tim nhân hậu của cô em sẽ ghi nhớ mãi. Nhờ sự bao dung của cô mà em nhận ra giá trị của lòng trung thực và nhận ra những sai lầm của mình. Sau lần ấy, em học tập chăm chỉ hơn để mãi là cô học trò chăm ngoan đáng yêu luôn được thầy cô tin yêu quý mến. Đó sẽ là kỉ niệm đáng nhớ là hành trang theo em đến suốt cuộc đời. 
Đề 3 : Kể 1 kỉ niệm khiến em nhớ mãi.
Đề (3) Kể về một kỉ niệm/câu chuyện đáng nhớ
 1.Một chuyến về quê, trèo cây bị ngã/đi chơi bị lạc khiến người thân lo lắng đi tìm
 2.Đi tắm sông/biển/suốigặp nguy hiểm
 3.Một chuyến du lịch thú vị cùng gia đình, có kỉ niệm khó quên (gặp bạn mới/ phát hiện cảnh đẹp thú vị)
 4. Chọn một trong các đề (2) và gọi đó là kỉ niệm khó quên.
BÀI THAM KHẢO 1
1.MB Cách 1 :
Ai mà chẳng có một quê hương để thương, để nhớ, để tìm về, em cũng vậy. Quê ngoại em là một vùng trung du, có những cánh đồng thẳng cánh cò bay, có tiếng sáo diều vi vút. Ở nơi đó, em có người bà thân yêu có những kỉ niệm tuổi thơ tươi đẹp. Kỉ niệm một lần cùng bạn đi tắm sông suýt bị chết đuối là một kỉ niệm tuổi thơ khiến em nhớ mãi. (Em không thể nào quên.)
Cách 2. « Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nỗi thành người »
Mỗi lần nghe bài hát này trong em lại hiện lên một vùng đất mới với những cánh đồng bát ngát, vùng đồi núi trập trùng. Quê hương em, nơi em yêu tha thiết và là nơi ghi dấu bao kỉ niệm đẹp đẽ thuở thơ ấu của em. Ở nơi đó, em đã có một kỉ niệm đáng nhớ trong một lần cùng bạn đi tắm sông (suối). Kỉ niệm ấy đến bây giờ em vẫn không thể nào quên.
TB :
- Kể hoàn cảnh trước khi xảy ra sự việc :
+ Tình cảm của em đối với quê hương..
+ Mỗi khi những cánh phượng vĩ như những đốm lửa đỏ rực trên cành, em lại được về thăm quê ngoại.
+ Hai bên đường những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn đang rì rào đón làn gió nhẹ.
+ Đường làng khúc khủy, quanh co uốn lượn..
+ Đằng xa những dãy núi cao ngất, xanh rì đang hiện rõ dần vì làn sương mờ đang tan trong nắng sớm.
+ Từ đằng xa, em đã nhìn thấy hàng rào râm bụt nở hoa
+ Em vừa vào đến cổng, con Ruby đã chạy ra sủa inh ỏi. Từ sau vườn, ngoại lom khom đi vào “Ái chà bé Nguyên về rồi đấy à ?” . 
* Kỉ niệm những ngày ở quê
+ Những ngày ở quê em thật thú vị : kể chuyện, trèo cây hái ổi, xoài, những buổi chiều cùng lũ bạn ở quê thả diều, thổi sáo hái những chùm hoa dẻ thơm lừng.
+ Nhớ biết bao những buổi trưa hè đầy nắng em cùng nhỏ bạn thân rủ nhau lên đồi hái những chùm sim chín mọng.
+ Những buổi tối ở hè thật vui, mọi người cùng ngồi ăn đậu rang (kẹo đậu phộng, kẹo dừa, bánh tráng,) vừa uống nước chè trò chuyện, hỏi thăm nhau về công việc đồng áng.
+ Em nhớ biết bao những đêm trăng sáng em nằm trong vòng tay ấm áp của ngoại được nghe những câu chuyện cổ tích, những câu hò đưa em vào thế giới thần tiên.
* Kỉ niệm đáng nhớ :
Đó là một buổi trưa hè đầy nắng, gió thổi mát rượi
+ Sự việc bắt đầu :
Em nghe lời rủ rê của nhỏ bạn hàng xóm, cùng nhau đi tắm sông.
+ Sự việc phát triển
Chúng em đến nơi, lũ nhóc cùng xóm đã tụ tập đông đủ. Nhìn dòng sông xanh mướt, óng ả đang lững lờ trôi, em rất sợ. Lũ bạn động viên em « Xuống đi. Mát lắm » . Chúng nó đã chuẩn bị nhiều thân chuối đã chặt thành khúc, khuyến khích em « Mau lên Nguyên ơi, nhảy xuống đây. Tụi mình cùng nhau thi bơi, sông này cạn lắm » .
* Nghe lời đảm bảo của nhỏ bạn thân, em yên tâm cùng các bạn xuống tắm.
+ Sự việc cao trào:
* Nước sông mát rượi, dòng sông hiền hòa, nước trong vắt, em nhìn thấy cả đàn cá bơi lội trên sống, trên mặt nước. xa xa, đám lục bình tím ngắt đang lững lờ trôi.
* Chúng em cùng nhau lăn những đoạn thân chuối xuống sông, vừa cười đùa inh ỏi vang cả một khúc sông vắng.
+ Vừa xuống mặt nước, tay ôm chặt đoạn cây chuối, em cảm nhận dòng nước mát lạnh hòa vào từng làn da sợ thịt, cảm giác thật tuyệt biết bao !
+ Vừa vùng vẫy khua nước chúng em vừa la hét cười đùa, cười giỡn không biết chán. Lặn ngụp dưới dòng sông trong buổi trưa hè thật thích, chúng em quên cả thời gian.
+ Chẳng may, trong lúc phấn khích em bị tuột tay khỏi thân chuối. Em lo sợ, hoảng hốt Một ngụm, hai ngụm rồi ba ngụm nước sông tràn vào cổ hộng em chới với buông tay, vẫy vùng trong tuyệt vọng.
+ Sự việc kết thúc:
+ Thật may nhỏ bạn thân đã nhìn thấy, cô ấy vội vàng tìm 1 cây sào cho em bám lấy rồi dìu em vào bờ. Em bị sặc nước và trong cổ chỉ toàn là nước. 
+ Thật hú hồn, may không em đã bị nước cuốn trôi. Chúng em rủ nhau ra về lúc chiều muộn.
+ Vừa về đến nhà, em đã nhìn thấy ánh mắt giận dữ lo lắng của ngoại. Đánh em 1 roi mà ngoại đã rưng nước mắt (đôi dòng lệ). Đó là lần đầu tiên em bị ngoại đánh và đó là một kỉ niệm khó quên.
3.Kết bài:
Kỉ niệm thuở ấu thơ về lần tắm sông suýt chết đuối ấy đã thành kỉ niệm mà em nhớ mãi. Mỗi lần nhớ đến kỉ niệm ấy, em lại thấy lòng quá đỗi ngọt ngào vì những kỉ niệm ở quê ngoại vẫn luôn là kí ức đẹp trong tâm hồn em.
BÀI 2: Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hãy những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên. 
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Nhưng khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng. chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Nhưng lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chìu tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng. Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đùng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân...
 Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.

File đính kèm:

  • docxbai_tap_tieng_viet_lop_9_tu_su.docx